Gương Người tốt, việc tốt – Vượt lên số phận

Trong cuộc sống này, không phảỉ ai trong mỗi chúng ta đều gặp điều may mắn, hạnh phúc. Rất nhiều lúc sự tuyệt vọng và gian khổ xảy ra trong cuộc sống của mỗi người và khiến chúng ta cảm thấy thật mệt mỏi, bế tắc. Nhưng thật may mắn rằng trong cuộc sống còn nhiều điều làm ta trằn trọc, suy tư, buồn bã ấy thì bên ngoài kia chúng ta sẽ thấy được bao tấm gương người tốt, việc tốt, những điều tưởng chừng như nhỏ bé ấy lại thật có ý nghĩa và cho chúng ta cảm thấy thật ấm áp về mặt tinh thần, thêm trân trọng từng giây phút , muôn ngàn hy vọng.

Em có duyên may mắn được gặp một người bạn vô cùng đặc biệt tên là Lê Phương Anh, bạn học cùng lớp với em lớp 12A khoa Văn hóa phổ thông trường Trường Cao Đẳng nghệ thuật Hà Nội. Bạn sinh năm 2006 và hiện tại bạn đang học chuyên ngành Hội Họa CT9A 2021 Khoa Mỹ thuật.

Năm nay em học lớp 12 cũng là năm cuối cùng của cấp 3, từng giây phút mỗi ngày trôi qua em chỉ mong được gần gũi vui vẻ với những người bạn mà em yêu quý. Nơi ngôi trường nghệ thuật đầy màu sắc này, không chỉ cho em nhiều bài học hay về mặt kiến thức thầy cô nơi đây cỏn cho em hiểu biết về cách sống, trân trọng mọi điều xung quanh. Nhớ lại thời gian em mới bước vào trường, còn chút ngại ngùng chưa làm quen hết với cả lớp thì em có gặp bạn gái Lê Phương Anh, trong một lần trên tay em còn đang bê nhiều quyển vở vì lỡ đi vào sàn trơn trượt làm rơi đồ, lúc ấy em nhớ mãi rằng đã có rất nhiều người bạn đi qua làm em có chút ngượng ngùng khi phải nhặt những đồ rơi ở xa. Chẳng biết lúc nào, khi em ngẩng đầu lên em thấy một bạn nữ trên tay đã cầm được mấy quyển sách mà em vừa nãy làm rơi ở xa, bạn ấy đưa một tay ra đỡ em dậy và cẩn thận xếp lại đồ đạc trên tay. Điều làm em bất ngờ tiếp, bạn ấy làm vậy là để cầm thêm mấy quyển nữa rồi nhanh nhẹn cầm gộp cả vài quyển sang bên tay của bạn, cười cười nhẹ nhàng rồi kí hiệu với em rằng hãy đi tiếp, bạn ấy không nói câu gì cả mà đi trước em, hình như bạn không muốn em từ chối việc bạn giúp đỡ vậy. Mọi thứ đều diễn ra rất tự nhiên và vui vẻ, bạn ấy rất nhẹ nhàng và không làm em bị cảm giác ngại ngùng khi bạn giúp đỡ. Em nhớ dáng vẻ nhỏ bé của bạn bê sách đi trước em vào thời gian đó, nhìn thấy khuôn mặt bạn nhỏ nhắn cùng với đôi mắt to tròn, nước da hơi ngăm nhưng có sắc hồng hào tươi tắn nụ cười tỏa sáng rạng rỡ. Nhìn bạn ấy như người nước ngoài vậy, thời gian đó em chưa biết tên bạn nhưng rất nhớ hình dáng nét mặt của bạn .

Trong lớp, em thấy bạn luôn giúp đỡ mọi người dù là điều nhỏ bé nhưng bạn không bao giờ ồn ào hay nói điều gì, em nghĩ rằng bạn chắc là một người ít nói hoặc có thể em chưa bắt gặp lúc bạn nói chuyện nên không biết thêm điều gì về bạn. Bạn là người ít có sự chú ý nhất trong lớp nhưng sau thời gian lâu dài tới học kỳ 2 lớp 10 cô chủ nhiệm lớp em hôm đó dạy cả lớp rất nhiều điều ý nghĩa sau bài học chính, cảm thấy lớp có nhiều bạn thiếu tập trung và không có sự cố gắng tiến triển nào trong thời gian qua. Em nhớ cô hỏi lớp rằng: “cả lớp có biết bạn nào trong lớp đã có sự cố gắng dù bạn ấy có sự khiếm khuyết không?”. Cả lớp im lặng và nhìn cô, các bạn và cả kể bản thân em cũng không hề biết cho tới khi cô nói tiếp “đó là bạn Lê Phương Anh người mà cô nhìn thấy được sự tiến bộ từng ngày của bạn ý. Cô muốn các bạn hãy cố gắng chăm chỉ và học hỏi như bạn ấy. Mọi sự cố gắng của các bạn đều được đền đáp”. Sau hôm đó, em mới biết người bạn gái đã giúp đỡ em và nghĩ rằng bạn ấy là người ít nói ấy, bạn lại không may bị khiếm khuyết không thể nói chuyện và không thể lắng nghe mà phải dùng máy trợ thính. Nghe biết được những điều ấy, em dù trong lòng không hết sự bất ngờ nhưng em thấy đồng cảm và thương bạn. Nếu ai lần đầu gặp bạn Lê Phương Anh chắc hẳn sẽ có ấn tượng đặc biệt với người bạn gái này. Phương Anh có dáng người nhỏ, bạn ấy gầy lắm, nước da của bạn hơi ngăm bánh mật nhưng bàn tay và đôi má của bạn luôn hồng hồng rất đáng yêu, bạn có đeo chiếc kính nhưng không che được đôi mắt to tròn của bạn, ngắm nhìn bạn lâu chút sẽ thấy ánh mắt bạn luôn có sự nhẹ nhàng như mọi điều suy nghĩ trong sáng tốt bụng ấy của bạn hiện ra hết vậy. Lúc nào cũng thấy bạn mỉm cười dù không được nghe tiếng cười ấy vui vẻ đến thế nào nhưng nhìn cách bạn đón nhận về mọi điều, cười vui trông rất duyên dáng. Có vài lần vô tình em bắt gặp khoảnh khắc bạn đi hay đứng nơi có ánh nắng chiếu xuống, chẳng bao giờ bạn tô son hay trang điểm gì, bạn cũng thật đẹp. Vẻ đẹp không có sự ghen tị nào mà chỉ muốn ngắm nhìn thật lâu thôi vì có cảm giác yên bình và vui vẻ một cách kì lạ. Được biết bạn được sinh ra trong gia đình trí thức, bạn bị khiếm thính bẩm sinh, không nghe được dẫn đến việc phát âm khó khăn không thành chữ, gia đình bạn luôn đồng hành và dành cho bạn những tình cảm yêu thương. Phương Anh luôn cố gắng mỗi ngày không ngừng nghỉ về con đường nghệ thuật mà mình chọn. Về sau thời gian dài em tiếp xúc giao tiếp với bạn Phương Anh nhiều hơn, bạn ấy đáng yêu lắm, em rất quý mến và trân trọng bạn. Bạn có thể tạo ra tiếng bằng giọng nhưng thật khó để phát âm rõ thành chữ, bạn hay phải dùng những cử chỉ cùng với phát âm giọng điệu giống câu chữ mà bạn muốn nói để mọi người nắm bắt được câu chữ, dễ hiểu ý bạn nói hơn. Trên tay Phương Anh luôn cầm sẵn chiếc điện thoại và bạn luôn dùng thiết bị đó để đánh chữ khi đối phương chưa hiểu được ý của bạn, em hiểu bạn thiệt thòi nhiều vì bạn rất khó khăn trong việc giao tiếp nhưng bạn vẫn luôn kiên trì cẩn thận dùng điện thoại đánh chữ hay tìm mọi cách nào đó để nói chuyện với mọi người. Chỉ muốn động viên bạn thật nhiều để bạn luôn tự tin về chính bản thân bạn. Thật nhiều điều mà bản thân em nể phục trước bạn.

Dù nói chuyện không nhiều câu chữ nhưng bạn luôn dùng cử chỉ với em hơn nữa sự tử tế, chân thành và tốt bụng của bạn luôn hiện rõ qua từng hành động mà bạn làm ứng xử với mọi điều xung quanh. Ông Trời thiên phú cho bạn Phương Anh bẩm sinh thiên phú tài năng về vẽ, bạn ấy rất yêu màu sắc và âm nhạc. Nét vẽ và màu sắc của bạn luôn bộc lộ ra chất tình cảm nhẹ nhàng, bạn hay lắng nghe âm nhạc như thay lời nói của bản thân mà thả đi những tâm sự trong lòng và cách bạn cảm thụ âm nhạc cũng rất hay nữa. Bạn ít khi đeo thiết bị trợ thính khi ra ngoài nhưng bạn luôn học hỏi các ý nghĩa cử chỉ hành động và đặc biệt là bạn luôn lắng nghe mọi người bằng cách nhìn khẩu miệng của đối phương để dịch hiểu nghĩa. Em thấy trân trọng bạn nhiều vì bạn chẳng nghĩ gì về lợi ích của bản thân, bạn không cần ai phải lắng nghe bạn nói mà ngược lại Phương Anh rất từ tốn lắng nghe nhìn nhận vào mỗi người một cách chân thực và kiên nhẫn tìm cách bộ lộ suy nghĩ của bản thân bạn cho mọi người về điều cần nói ra. Bạn luôn tôn trọng giữ gìn tiết kiệm thời gian cho mọi người vì bạn hiểu việc giao tiếp đối với bạn có chút khó khăn. Nhưng em không thấy điều gì nhàm chán cả, chỉ muốn lắng nghe đọc được tâm sự của bạn để bạn thấy rằng bạn không hề khác biệt so với mọi người xung quanh và em muốn dành thời gian nhiều hơn với bạn Phương Anh.

Điều đặc biệt hơn khi em biết về bạn Phương Anh, bạn là người yêu thích đọc sách và đi theo tư tưởng Phật giáo. Bạn đã rèn luyện bản thân bạn từ sâu trong tâm hồn, giữ tư tưởng lối sống đúng đắn và luôn đem tới cho mọi người về sự vui vẻ và tình yêu thương. Em học ở bạn rất nhiều điều có ý nghĩa, đi học hay ra ngoài dù bạn có bị ai chê cười hay bị họ làm tổn thương, bạn cũng chưa một lần giận dữ hay oán trách nặng nề trong lòng, bạn luôn có sự thấu hiểu và cảm thông cho mọi người kể cả khi họ có hành động không đẹp. Phương Anh không bon chen hay tìm cách dìm xấu người khác mà bạn còn phấn đấu trau dồi kiến thức trau dồi kiến thức cho học tập và cả nghệ thuật để tự chính bản thân bạn chiến đấu nỗ lực bằng chính năng lực lành mạnh của mình. Bạn luôn cố gắng hết mình dù có gặp khó khăn nào đi nữa, em thấy được điều đó ở bạn như động lực thúc đẩy em phải luôn cố gắng học tập và mong muốn bản thân em có thể giúp đỡ bạn về nhiều khía cạnh ở đoạn đường này. Em mong thời gian trôi chậm chút để được bên cạnh bạn, chơi cùng bạn cũng như muốn thấu hiểu động lực cho bạn thật nhiều. Trong một lần trường tổ chức cho các lớp chuyên ngành đi thực tập nửa tháng, và thật trùng hợp khi lớp em được đi cùng đôi bới bên lớp của bạn Lê Phương Anh. Thời gian ấy được ở bên cạnh thầy cô và các bạn thật sự rất vui, kỉ niệm ấy như ngưng đọng lại mãi bên trong em, điều kiện thực tập như mở ra cơ hội cho các bạn hoà nhập vào nơi quê hương thiên nhiên bình dị, cũng như bên cạnh cùng nhau chơi và hiểu nhau hơn. Phương Anh luôn tìm tòi khám phá những vẻ đẹp ở nơi miền núi, bằng đôi mắt yêu nghệ thuật bạn càng say mê thích thú vẽ bài bằng ý tưởng xúc cảm đặc biệt của bạn in trên bài vẽ qua từng nét bút màu nước ở mặt giấy. Bạn không thể lắng nghe rõ âm thanh thiên nhiên ở những nơi ấy nhưng bạn vẫn từ từ tận hưởng không gian đó, lớp đều được đi nhiều nơi biết đây biết đó, biết về phong tục tập quán nơi đây. Hai bên lớp thêm gần gũi và hoà đồng với nhau, bên cạnh Phương Anh em thấy được sự nhiệt huyết hoạt bát của bạn, bạn chẳng ngại ngần gì khi giúp đỡ mọi người. Dù cơ thể bạn nhỏ gầy nhưng lại rất nhanh nhẹn khi bạn hay chủ động xách đồ nặng cho mọi người. Trong tập thể có bạn gái là Phương Linh bị bệnh tự kỉ và luôn có mẹ bạn ấy đi cùng bên cạnh, bác phụ huynh có phần vất vả lo lắng sẽ ảnh hưởng tới hoạt động của lớp thì đã có bạn Phương Anh luôn động viên và giúp đỡ bác, Phương Anh luôn chu đáo để ý mọi điều, nhiệt tình bên cạnh trong mọi việc, bạn không để bác phụ huynh bị khó xử chút nào. Lần đó, bạn Phương Linh bỗng mất tích làm Thầy giáo và bác phụ huynh vô cùng lo lắng, Phương Anh cũng không yên tâm mà dừng việc học của bản thân cùng mọi người chia ra đi tìm. Lâu sau bạn Phương Anh đã cùng bạn Phương Linh đi về trong bộ dạng quần áo nhem nhuốc bùn đất, bạn Phương Anh thấy bạn Phương Linh chạy ra chỗ đồng ruộng nên Phương Anh đã lo lắng đi nhanh tới dắt bạn Linh quay về nhưng chẳng may ở đó có phần đất mềm lún làm cả hai bạn đang dắt tay nhau thì ngã xuống đồng, Phương Anh chẳng hề quan tâm bản thân bạn bị thương mà bạn phản ứng ngay vội vã đỡ lấy bạn Linh kia dậy và liên tục hỏi han bạn có sao không, thấy bạn không sao Phương Anh mới yên tâm rồi chẳng quan tâm đất bẩn, Phương Anh vẫn sẵn sàng đưa tay rũ bớt quần áo cho đỡ dính bùn đất cho bạn Linh rồi dắt bạn về chỗ nhóm lớp đứng đợi. Bác phụ huynh thấy được điều ấy cũng rất cảm ơn bạn Phương Anh nhưng bạn đã an ủi bác về mặt tinh thần thật nhiều để cả lớp cùng vui vẻ thoải mái hơn. Dù cách bạn an ủn không thể bằng lời nói mà chỉ giản đơn bằng cử chỉ cũng thật cảm động và tuyệt vời.

Những kỷ niệm ấy cùng với tình yêu thương đùm bọc, Phương Anh đã làm những điều đó như tấm gương gửi gắm tới các bạn nhiều điều ý nghĩa tốt đẹp. Cho tới thời gian chỉ còn một hai ngày nữa là hai lớp sắp phải chào tạm biệt nơi miền núi quê hương này, vào buổi chiều hôm ấy, thấy bạn Phương Anh từ đâu chạy vội như tìm gì đó rồi lấy ít bánh kẹo, mấy chai nước lọc rồi nhanh chóng chạy ra phía cổng để xe rồi bạn nhanh nhẹn như không để chậm phút giây nào kiễng chân lên đưa những đồ đó qua cửa xe ô tô. Trong xe là bác phụ huynh đi cùng với bạn gái tự kỷ ấy, bạn và bác phải chào tạm biệt và đi về thành phố vì công việc nhà. Vì không muốn mọi người thiếu vắng niềm vui nên trước thời gian đó bác phụ huynh chỉ nói riêng với hai Thầy giáo rồi âm thầm từ sớm đưa bạn Linh đi về trước ngày dự định. Ở đó chỉ có Phương Anh và vài người dân tộc làm việc ở nơi nghỉ ngơi đó cùng chào tạm biệt xe, còn em đứng ở xa nhìn bạn thật dễ mến, vì Phương Anh biết chuyện rồi chiều ngày đó bạn nhìn ra mới biết trên xe ô tô không có đồ ăn mà đường về lại xa nên bạn đã lo lắng chạy đi lấy đồ đưa lên xe, hành động ấy như đọng lại trong lòng mỗi người ở đó thật cảm động và mến mộ cách bạn chân thành quan tâm. Bạn luôn giúp đỡ mọi người ở đó và đến khi bản thân bạn thấy yên tâm hơn thì thôi, em thấy thật ngưỡng mộ bạn từ tấm lòng cho tới cách bạn quan tâm ứng xử với tất cả mọi người. Ngày cuối cùng trước khi lên xe, bạn Phương Anh đã cảm kích biết ơn và trực tiếp gửi ký hiệu bằng cử chỉ để cảm ơn tới các bác dân tộc ở đó đã luôn chu toàn làm cơm cho cả lớp mỗi ngày, bạn làm vậy như điều gì đó thức tỉnh ý thức tấm lòng của các bạn ở đó. Mọi người đều muốn gửi lời cảm ơn tới các bác dân tộc nơi đó và kết thúc một chuyến đi thực tập đầy ý nghĩa kỷ niệm của tuổi thanh xuân này.

Gặp được bạn Phương Anh đối với em như một món quà tuyệt vời như một người bạn đồng hành cùng mình trong thời gian học vừa qua, bạn cho em hiểu rất nhiều qua hành động ứng xử của bạn. Phương Anh như động lực lớn để em biết yêu thương, tin tưởng vào điều tốt đẹp, luôn trân trọng và đặc biệt không ngừng cố gắng chiến đấu bằng chính năng lực thật sự của bản thân dù trong cuộc sống có nhiều sự thử thách này. Người bạn đáng trân quý và quý giá từ bên trong đang gieo những điều tuyệt vời này vào cuộc sống.

 

Người viết bài: Nguyễn Phạm Bảo Khánh

Học sinh lớp 12A – Khoa Văn hóa phổ thông

Trường CĐ Nghệ thuật Hà Nội