Trong không khí chuẩn bị lễ kỉ niệm 80 năm ngày Quốc khánh nước Cộng hoà xã nội chủ nghĩa Việt Nam, 50 năm giải phóng hoàn toàn miền Nam thống nhất đất nước tôi lại thấy bồi hồi xúc động về sự hy sinh của thế hệ cha ông để giành lại độc lập tự do cho dân tộc Việt Nam. Thắng lợi của cuộc đấu tranh này thể hiện truyền thống đấu tranh dựng nước và giữ nước, sức mạnh khối đại đoàn kết toàn dân tộc. Trong công cuộc tiến tới giải phóng miền Nam thống nhất đất nước, lực lượng góp phần không nhỏ trong quá trình đó là đội ngũ các anh bộ đội lái xe. Các anh đóng vai trò rất quan trọng trong việc chi viện từ hậu phương miền Bắc tới chiến trường miền Trung và miền Nam, góp phần giành lại độc lập, thống nhất đất nước. Ngày nay nghề lái xe có mặt trọng mọi hoạt động kinh tế – xã hội và đời sống của nước ta, góp phần phát triển đất nước, hội nhập sâu rộng với khu vực và thế giới.
Trong môi trường giáo dục cũng vậy, nhân viên lái xe được các bạn học sinh, phụ huynh gọi bằng nhiều “biệt danh” gần gũi như: Bác lái xe, anh lái xe, chú lái xe… Trường Cao đẳng nghệ thuật Hà Nội cũng có một người được gọi bằng tên gọi thân thương như vậy. Đó là anh Cao Mạnh Hiền – lái xe, là nhân viên phòng Tổ chức hành chính Trường Cao đẳng nghệ thuật Hà Nội.
Trong thời gian công tác tại Trường tôi ít có cơ hội được tiếp xúc, gặp gỡ anh Hiền. Tôi biết anh Hiền thông qua chuyến đi học tập về nguồn do Đảng uỷ nhà Trường tổ chức vào đầu năm 2018, hay chuyến đi từ thiện tại Mộc Châu – Sơn La năm 2019 hay các chuyến đi lễ đầu năm. Qua những chuyến đi như vậy tôi thấy anh Hiền là người trầm tính, không ồn ào nhưng lại vô cùng tận tâm với công việc của mình. Đặc biệt, trong đợt đi từ thiện tại Vị Xuyên – Hà Giang tôi có ấn tượng rất sâu sắc về anh Hiền. Anh sinh ra trong gia đình có truyền thống yêu nước nên ngay khi đủ tuổi nhập ngũ anh đã đăng ký đi nghĩa vụ quân sự và xuất ngũ theo quy định của nhà nước. Hiên nay, anh cũng là hội viên hội cựu chiến binh tại địa phương.
Trong xã hội hiện nay, suốt một thời gian dài, nghề lái xe không nhận được tầm quan trọng xứng đáng nên nhiều tài xế không yêu thích công việc và không có trách nhiệm thực sự với công việc cũng như hành động của mình. Tai nạn giao thông thường chủ yếu do chạy quá tốc độ, vượt ẩu và ngủ gật. Nguyên nhân của những vụ tai nạn thương tâm này là do kỹ năng, trách nhiệm và đạo đức của người lái xe. Bản chất của vấn đề không chỉ nằm ở việc dạy lái xe ở các trường dạy lái xe, vì một khóa học thường chỉ kéo dài 6 tháng. Điều quan trọng nhất là đạo đức người lái xe cần được giáo dục trực tiếp bởi gia đình và xã hội. Nếu người lái xe không có nền tảng đạo đức tốt, được giáo dục ngay từ nhỏ thì khi rời xa nghề, người lái xe rất dễ mắc phải những thói hư, tật xấu, thói vô trách nhiệm. Ở nước ta luôn tồn tại một thực tế là áp lực giải quyết việc làm của đại bộ phận thanh niên chưa có việc làm nên việc học và trở thành tài xế cũng rất đơn giản.
Trước những khó khăn, thách thức như vậy, hay những lần đổi thay đổi cơ quan làm việc, anh Hiền vẫn đam mê với công việc của mình. Có lẽ đức tính của một cựu chiến binh và gia đình là động lực giúp anh Hiền có duyên với nghề lái xe và gắn bó với nghề đến thời điểm hiện nay.
Với cương vị ‘bác tài xế” anh luôn chủ động trong mọi công việc của Trường, sắp xếp lịch đưa đón lãnh đạo nhà Trường đi công tác đúng giờ. Trong các công việc chung của nhà Trường anh luôn hoàn thành tốt các nhiệm vụ: đưa đón học sinh đi thi học viên giỏi, đưa đoàn trường đi thực tế, từ thiện ở các địa phương khác nhau. Dù cung đường có khó khăn, hiểm trở anh vẫn luôn điềm tĩnh xử lí mọi việc, tạo cảm giác an toàn và an tâm cho mọi người trên xe. Đặc biệt trong đợt thực tế từ thiện tại Vị Xuyên – Hà Giang năm 2024, tất cả thành viên trong đoàn tự thiện đều dành cho anh một sự nể phục đặc biệt. Chúng tôi đi từ thiện trên đường về gặp mưa bão, vì vậy không thể về Hà Nội theo đúng kế hoạch bạn đầu. Đoàn đã về muộn hơn 1 ngày so với kế hoạch do ảnh hưởng của sạt lở. Quá trình di chuyển về Hà Nội vô cùng khó khăn và căng thẳng: đường núi địa phương sau mưa, thời gian di chuyển là buổi tối và không có đèn đường. Nhưng với bản lĩnh của người lái xe lâu năm, tính cách trầm ổn của mình, anh Hiền đã giúp chúng tôi yên tâm hơn khi ngồi trên xe. Cuối cùng sau thời gian di chuyển chủ yếu vào buổi tối, chúng tôi về Hà Nội an toàn lúc 2h sáng. Khi đến cổng Trường an toàn, đoàn chúng tôi không ai bảo ai đã dành cho anh Hiền một tràng pháo tay thay cho sự xúc động và lời cảm ơn chân thành. Đến bây giờ, tôi vẫn nhớ như in cảm xúc của bản thân mình lúc đó. Tôi tin rằng tất cả thành viên của đoàn đều dành cho anh Hiền một tình cảm đặc biệt hay một ấn tượng đặc biệt từ sau chuyến đi đó.
Từ chuyến đi đó tôi cũng nhớ lại các chuyến đi trước đây và thấy rằng anh Hiền là người tận tuỵ với công việc, không ngại khó khăn, gian khổ. Ở anh tôi thấy được đầy đủ đức tính của người lính: tính kỷ luật, nghiêm túc, âm thầm không khoa trương. Chính vì vậy mọi người nghĩ rằng anh là người khó gần, nhưng càng tiếp xúc tôi lại thấy anh là người đáng quý, đáng trân trọng.
Anh Hiền là người đóng góp thầm lặng nhưng lại tạo cho tôi ấn tượng đặc biệt về nghề lái xe. Hiện nay, cũng có rất nhiều câu chuyện về hành động đẹp của các bác tài xế trên mọi nẻo đường của đất nước ta như: xe khách chạy trên cầu Bãi Cháy chủ động che gió cho một xe máy qua cầu an toàn khiến nhiều người xúc động. Câu chuyện tài xế Phan Văn Bắc dũng cảm chủ động chạy chậm lại để cho chiếc xe khách chở 30 người mất thắng đang lao dốc đèo Bảo Lộc với tốc độ cao đụng vào rồi “dìu” chiếc xe khách đổ dốc an toàn. Hành động lấy xe của mình làm vật cản để cứu, giúp đỡ người khác của tài xế Bắc và tài xế xe khách trên cầu Bãi Cháy chính là đạo đức cao đẹp của người lái xe. Trên đoạn đường Hoàng Minh Giám, TP. Hà Nội vào giờ cao điểm, một chiếc xe taxi bất chợt dừng giữa đường khiến một số người tỏ ra không hài lòng. Sau khi dừng xe, anh lái xe chạy vội xuống dắt một cụ ông qua đường. Hành động đầy nhân văn đó lập tức làm im bặt những tiếng còi thúc giục phía sau…
Còn rất nhiều câu chuyện và hình ảnh đẹp về người tài xế trong thời đại mới. Nhưng với tôi anh Hiền là một tấm gương về người tốt việc tốt gần gũi nhất và chân thực nhất.
Tác giả: Trần Thị Phương Thuý – Giáo viên Khoa Văn hoá phổ thông